Tết đã thật sự tràn ngập
trên các phố, bởi sự náo nức vội vã của những người đi mua sắm, bởi sặc sỡ của
các loài hoa và cây cảnh. Đi đâu cũng bắt gặp hoa tết với đủ loại sắc màu, tuy
nhiên màu chủ đạo vẫn là màu vàng rực của Hoa Cúc, Hoa Mai và màu Quất chín. Có
lẽ nhờ kỹ thuật tiên tiến, những chậu hoa Cúc chậu nào cũng cao lớn xum xuê, nở
hoa rực rỡ. Mời mọi người cùng ngắm nhé:
Đang chờ bà xã trước cổng chợ
thì nhận được tin nhắn của con trai, đọc tin mà mừng khôn xiết. Bà xã trở ra
mình bảo có tin rất vui, má cháu nói “Với em bây giờ chỉ có tin về con là vui
nhất”. Thì tin của con đây, nó báo tin là bài báo gửi đăng ký hội thảo khoa học,
tại một hội nghị thuộc loại “Đình đám” ở Mỹ
đã được chấp nhận. Tuy có “hơi buồn” một chút, là trong chuyến đi Mỹ
không có bạn đồng hành, vì trong số nhiều bạn đồng môn cùng gửi bài, chỉ có bài
của con được chọn. Sao lại gọi là buồn hả con, điều đó đồng nghĩa với niềm vui
nhân đôi chứ? Vậy là cháu sẽ có cơ hội đến được nước Mỹ xa xôi, nơi mà người ta
dạy thế hệ bọn mình rằng, một xã hội “đang dãy chết”, vậy mà sao mình chứng kiến
đến hơn nửa thế kỷ nay, vẫn chưa thấy nó chết. Nhỉ? He he …
Lại nhận được điện
thoại của Bác Ngọc anh trai mình, báo tin tết nay cháu Linh sẽ bay từ Pa-Ri về
Hà Nội quá cảnh qua Tân Sơn Nhất vào sáng 27 tết. Vậy là vui quá rồi, sáng đó
Toàn nhà mình cũng quá cảnh ở đó, trước khi bay tiếp về Cam Ranh. Chả là cháu
Linh cũng đang nghiên cứu sinh làm Tiến sỹ ở Pháp. Hai đứa chúng nó cùng sinh
năm 1987, mình nhớ mẹ mình vào nuôi đẻ thằng Toàn ở Nha Trang, về quê nuôi cháu Trang
con O Xuân, rồi lại ra Hà nội nuôi cháu Linh. Chị em chúng nó kẻ Nam người Bắc,
gặp nhau ở quê một lần khi về thăm ông bà, hồi còn bé tý.
Dẫu biết đất nước này đang "được mùa Tiến sỹ", vẫn tự hào nhà mình sắp có thêm hai "Doctor thứ thiệt", tự vươn lên trên đôi chân và cái đầu của mình. Ngoảnh lại đã mấy chục năm trôi qua, các cháu đã thực sự trưởng thành, nhưng chưa được một lần báo đáp ông bà, mà các cụ đã về theo tiên tổ. Nhưng mình tin là ở nơi chín suối, ông bà cũng rất vui, khi biết được nhà mình… Có phúc. Không hiểu sao lúc nào nghĩ tới mẹ cha, mình luôn tin một điều như thế.