Thứ Tư, 11 tháng 5, 2016

TẢN MẠN TUỔI LỤC TUẦN

     Mình sinh ra ở một làng quê nghèo khó, bố mẹ làm nông nhà lại đông con. Từ nhỏ đã chứng kiến bố mẹ vất vả làm lụng, để kiếm đủ cơm khoai cho mười cái miệng ăn. Vật vã mưu sinh giữa một vùng quê được mệnh danh là đất cằn đá sỏi, để cho cả tám anh em, đứa nào cũng được ăn học tốt nghiệp phổ thông, rồi thành thầy thành cô, thành kỹ sư tiến sỹ. Nhiêu đó thôi đã thấy kính nể và hãnh diện vô cùng.
     Lớn lên có gia đình, cuộc sống trong quân ngũ những năm 80 cũng vô cùng  khốn khó. Vợ là kỹ sư thứ thiệt đấy, nhưng khốn nỗi ra trường lại rơi vào một nơi mà giám đốc tham ô đi tù, công ty làm ăn bi bét rồi giải thể, vậy là khó khăn chồng chất khó khăn. Hồi đó còn ở chung với ông bà và gia đình anh chị bên ngoại, mỗi bận sinh nhật con, hai vợ chồng lẳng lặng đưa con ra bờ biển, mua cho con cái bánh cầm tay, chụp cho con tấm hình làm kỷ niệm, làm gì có tiền mà đãi tiệc rùm beng. Cũng có khi gần đến ngày sinh nhật của vợ chồng thì bỗng nhiên chợt nhớ, nhưng rồi công việc mưu sinh cứ nhớ nhớ, quên quên, đến khi nhớ lại thì ngày đó đã qua đi đến tự bao giờ. Cứ như vậy lâu dần thành quen, bởi vậy khái niệm ngày sinh nhật với mình chẳng là cái chi chi.
     Đến lúc nghỉ hưu, ngày nào cũng là ngày “chủ nhật”, sáng ngủ dậy hai vợ chồng ra biển bơi một vòng, về ăn sáng, rồi trồng rau, trồng hoa, nuôi chim nuôi chó, online chém gió với mọi người. Chiều mỗi người chở theo một chú cún yêu, đạp xe vào tận Vũng Tiên. Bụng bảo dạ nhiều người ốm đau bệnh tật, hoặc vất vả mưu sinh, muốn được như mình có khi chẳng được, nghĩ vậy thấy đời mình đã "Tiên" lắm rồi. Hôm qua bỗng nhận được tin nhắn của con trai từ xứ Kim Chi, chúc mừng Ba nhân ngày sinh nhật, mà thấy mừng vì con đã không quên. Vào Face book thấy sáu bảy chục bạn bè, đồng đội, học trò, con cháu chúc mừng “Thêm một mùa khoai sọ”, mới chợt nhớ mình đã tuổi Lục tuần. Cái tuổi mà nghe nói nếu ở quê sẽ được chính quyền tặng cho một cái khung hình, chắc là để giành đặt tấm ảnh “Ngồi sau nải chuối, ngắm gà khỏa thân”.
     Cảm ơn bố mẹ đã có công sinh thành, cám ơn đồng đội đã ngã xuống cho mình được sống, cám ơn mọi người đã quan tâm chia sẻ. Ở cái tuổi này, khi mà tiền tài địa vị, danh vọng...với mình đã như là vô nghĩa, thì quả thực đây lại là một món quà vô giá. Chỉ cầu mong ông Trời cho nhiều sức khỏe, chiều đạp xe qua quán xá ngửi mùi đồ ăn, thấy mình đói bụng. Tối tắt đèn lên giường thấy mắt líu ríu buồn ngủ, trong gia đình mọi thứ cứ bình yên là mãn nguyện lắm rồi. Chẳng còn muốn nghe các cụm từ nhàm chán như “Quyết tâm” “Quyết liệt”, mà nghe đâu công cuộc này “Hết thế kỷ cũng chưa chắc đã xong”. Vậy thì hết đời mình, rồi cả đời con còn chờ mong chi nữa.
     Có điều chưa có cháu, nên đành chơi với...Cún. Vừa mua vui mà chẳng sợ “thắng thua”. Vậy thôi. Nhỉ? Ha ha…

 Tuổi Lục tuần